Có những bí mật được giấu kín không phải vì dối trá, mà vì tình yêu và lòng thương quá lớn. Có những mất mát không thể nói thành lời, nhưng vẫn âm thầm được chữa lành bằng sự bao dung. “Con của vợ chồng tôi” là câu chuyện chạm đến tận cùng trái tim – về nỗi đau, sự hy sinh và tình yêu không biên giới của một người chồng dành cho vợ, của những con người vẫn chọn yêu thương dù cuộc đời có nghiệt ngã đến đâu.

Vợ chồng Nga và Tuấn cưới nhau đã gần 20 năm, có với nhau được mỗi cu Bí. Cả hai vốn hiếm muộn, cơ thể Nga lại khó mang thai. Suốt 10 năm sau ngày kết hôn, họ đã có lúc tuyệt vọng khi Nga hết lần này đến lần khác bị sẩy thai.
Đã hai lần Nga muốn ly hôn, vì cô quá mệt mỏi với áp lực từ gia đình chồng. Phần vì thương chồng, cô nghĩ mình nên buông tay để anh có thể tìm được người cho anh một gia đình trọn vẹn.
Nhưng dù Nga từng bất lực đến mức muốn buông bỏ tất cả, Tuấn vẫn một mực không đồng ý. Anh chẳng màng lời ra tiếng vào, kiên trì cùng vợ vượt qua những tháng ngày đó.
Rồi đến năm thứ 8 bên nhau, Nga cũng đã có thể mỉm cười trong nước mắt khi thấy chồng bế đứa con của cả hai.
Từ khi có sự xuất hiện của cu Bí, Nga mỗi ngày đều hạnh phúc đến quên hết mỏi mệt. Gia đình hai bên cũng vui vầy, sung túc. Trong ngoài nhà đều ngập tràn tiếng cười của người lớn, tiếng ê a của con trẻ.
Những tưởng đây là cái kết xứng đáng cho bao cố gắng không mỏi mệt của đôi vợ chồng trẻ. Nhưng hạnh phúc, hóa ra, lắm lúc lại xa vời hơn ta tưởng…
Cu Bí lên 10, họ hàng làng xóm lại truyền tai nhau những lời khó nghe: rằng cu Bí chẳng có nét gì giống ba mẹ hay họ hàng. Thậm chí, có những đặc điểm mà cả dòng họ không ai có — như mắt một mí, tóc xoăn tít…
Lời thị phi ban đầu chỉ như cơn gió nhẹ. Nhưng về sau, chúng trở thành cơn bão tố muốn thổi bay mái nhà đang yên ấm của Tuấn và Nga.
Ba mẹ chồng Nga – ông Minh, bà Hà – nghe lời đồn cũng giật mình nhìn lại đứa cháu nội mình bấy lâu cưng chiều. Họ bắt đầu nghi ngờ. Dù rất thương con cháu, nhưng ý nghĩ rằng “đứa trẻ này không phải cháu ruột” khiến hai ông bà không chịu nổi.
Họ lén lấy tóc cháu và con trai đi xét nghiệm ADN. Khi thấy kết quả, cả hai như chết sững: cu Bí không phải là con của Tuấn.
Nhà cửa vốn bình yên bỗng náo loạn bởi tiếng la lối, chửi rủa. Hai ông bà tức giận, trút hết tội lỗi lên Nga, nghi ngờ cô ngoại tình.
Nga như chết lặng khi thấy tờ xét nghiệm trước mắt. Đây là đứa con cô và chồng đã cố gắng suốt bao năm mới có được cơ mà… Sao có thể như vậy?
Những lời mắng nhiếc của mẹ chồng như nhát dao đâm thẳng vào tim cô:
“Cô là đàn bà lăng loàn, trắc nết! Dám mang con người ta về lừa gạt nhà này à?”
Đến tối, Tuấn mới về nhà. Khi nghe ba mẹ kể về kết quả xét nghiệm, mặt anh sa sầm, im lặng đi thẳng lên phòng tìm vợ.
Cu Bí đã được Nga gửi về nhà ngoại. Từ lúc đưa con đi, cô ngồi mãi trong phòng, không màng ăn uống. Thấy chồng bước vào, Nga òa lên:
– Anh ơi, em không hiểu… chuyện này là thế nào? Cu Bí do chính em sinh ra, là con của em và anh mà. Sao lại có kết quả điên rồ như thế? Em không lừa dối anh đâu, anh tin em đi…
Tuấn thấy rõ nét hoảng hốt trên gương mặt vợ, lòng anh đau như cắt. Bí mật mà anh cố giấu kín, định mang theo xuống mồ, giờ đây bị phanh phui…
Tuấn lặng lẽ mở tủ, lấy ra tập hồ sơ cũ kỹ đã phai màu — những tờ giấy anh giấu suốt 10 năm.
Rồi anh kể…
Năm ấy, thể trạng Nga yếu. Khi mang thai, cô phải nghỉ việc để dưỡng thai, nhưng suốt 5 tháng vẫn liên tục dọa sẩy. Đến tháng thứ 7, Nga chuyển dạ sớm và sinh non.
Đứa bé chào đời nhưng chỉ sống được 7 ngày.
Tuấn vẫn còn nhớ cái cảm giác khi bế con trên tay — bé xíu, yếu ớt, và rồi rời khỏi anh mãi mãi. Anh biết nếu nói ra, Nga sẽ không thể chịu nổi cú sốc ấy.
Vì vậy, anh đã lặng lẽ đến trại mồ côi, nhận một đứa bé sơ sinh đem về cho vợ, nói dối rằng đó là con của hai người.
“Anh biết… đó là lời nói dối tàn nhẫn nhất đời mình. Nhưng anh chỉ muốn bảo vệ em khỏi đau khổ. Anh nghĩ sẽ yêu thương thằng bé suốt đời, như yêu chính con ruột mình…”
Nga nghe chồng kể, nước mắt rơi không ngừng. Không một tiếng oán trách. Có lẽ vì nỗi đau đã vượt quá sức chịu đựng.
Cô ngã quỵ, bất tỉnh. Khi tỉnh lại, Nga chỉ thì thầm:
– Dẫn em đến gặp con của mình được không, anh?
Trước ngôi mộ nhỏ, Nga gào khóc như trút hết bao năm uất nghẹn. Cô không trách chồng, chỉ thấy cuộc đời quá bất công với cả hai người.
Một tuần sau, khi mọi người tưởng cô sẽ mãi sống trong dằn vặt, Nga bỗng nói:
– Mình đi đón cu Bí về được không anh?
Tuấn giật mình. Anh định gửi cu Bí về cho họ hàng nuôi, sợ vợ đau thêm khi nhìn thấy đứa bé. Nhưng Nga nghẹn ngào:
– Không, nó cũng là con của em. Tối qua em mơ thấy con mình chính là cu Bí. Biết đâu con mình đã đầu thai, trở lại làm con của em thì sao hả anh? Đưa con về với em đi, em nhớ con lắm…
Hôm sau, vợ chồng Tuấn đón cu Bí về. Đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn và là niềm hạnh phúc của cả gia đình.
Ngôi nhà ấy, sau bao bão giông, lại bình yên trở lại.
🌿 Lời kết
Cuộc đời này nhiều khi thật nghiệt ngã. Sẽ có lúc bạn trải qua những mất mát đến tàn nhẫn. Nhưng dù thế nào, đừng quên những gì bạn vẫn đang có trong tay — những người yêu thương bạn, sẵn sàng đau cùng bạn.
Hãy sống tốt mỗi ngày, sống cho cả những mất mát đã qua. Vì hạnh phúc không nằm ở những gì ta mất đi, mà ở những gì ta vẫn còn.
Nguyễn Hân sưu tầm
Tìm hiểu về chúng tôi tại:
Fanpace: Dược phẩm 5 Phát
Website: https://5phat.vn
