Mình đã là người chiến thắng hàng triệu người khác trong cuộc chiến giành sinh mệnh, cớ sao lại đầu hàng khi chỉ có một đối thủ là chính bản thân? Mỗi phút giây mình quyết định sẽ quyết định cuộc đời mình./

 Xin chào mọi người, mình là một cô gái vừa thành công giảm 20kg. Đố các bạn biết, động lực của mình là gì, do đâu mà có? Điều gì đã làm nên một kì tích mà mình tưởng chừng chẳng bao giờ có thể thực hiện nổi như vậy?

 Bạn biết không, mình thuộc thế hệ Gen Z. Giới thiệu qua một chút về thế hệ của mình thì, chúng mình là những bạn nhỏ may mắn được sinh ra trong khoảng thời gian từ giữa đến cuối thập niên 1990 đến những năm đầu thập niên 2010. Chúng mình sống trong sự bùng nổ của công nghệ và truyền thông nên may mắn được tiếp nhận với nền giáo dục tiên tiến và những tư tưởng tiến bộ nhất. “Gen Z không còn là thế hệ im lặng trước những vấn đề, không còn chấp nhận những điều quan niệm xưa cũ. Sống trong thời đại mà bản sắc cá nhân lên ngôi, thì sự im lặng sẽ trở thành kẻ thù đánh bại chúng ta.” Một thế hệ tràn đầy hy vọng tuyệt vời, nhỉ?

 Mình được sinh ra trong một gia đình trung lưu, và may mắn có một tuổi thơ đầm ấm hạnh phúc với cả tình yêu của bố và mẹ. Có lẽ do được nuông chiều, vô lo vô nghĩ và được chăm sóc với quá nhiều tài nguyên nên… mình đã sớm nghe thấy những tiếng xì xào và bàn tán về ngoại hình thừa cân của mình, ngay từ khi còn nhỏ. Hồi đó mình cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, buồn một lát rồi lại thôi, lại tiếp tục tận hưởng niềm vui do đồ ăn mang lại. Kết quả, mình trở thành người mà đi tới đâu sẽ thu hút ánh mắt của mọi người tới đó, làm gì cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chê bai hoặc là quá nhạt nhòa để được chú ý. 

Không biết bao nhiêu lần mình khát khao được trở thành MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG, nhưng dường như cơ thể mình luôn bất lực với điều đó và không có lấy một chút sức kháng cự với đồ ăn. Ngày qua ngày, mình tự nhủ sống qua bằng sự tạm bợ và trốn tránh, trốn tránh cả cơ hội và việc theo đuổi tình yêu. Cho đến khi, bài thi viết của mình được đánh giá thấp hơn bài viết của hoa khôi trường, cho dù cả về hình thức và chất lượng, mình tin rằng mọi người biết là mình hơn. Mình thật sự đã sụp đổ. Mình đã nghĩ rằng xấu, rằng béo không phải là cái tội nhưng có lẽ ngoại hình vẫn chiếm một yếu tố quan trọng trong vấn đề ấn tượng và cách nhìn nhận của người khác. Mình có bản sắc, nhưng ai sẽ biết đến và tìm hiểu nó đây, nếu mình không thu hút được họ? Mình có cá tính, nhưng làm sao có cơ hội thể hiện đây, nếu mình không thay đổi và phấn đấu? Và, mình thật sự đã quyết tâm thay đổi bản thân. 

 Những ngày đầu tiên thật sự rất khó khăn khi phải làm ngơ trà sữa, lẩu, gà rán… và những món ăn mình yêu thích, thay bằng rau xanh và yến mạch. Những cơn đói cồn cào, những lần tập thể dục mệt nghỉ với ChloeTing hay EmiWong làm mình kiệt sức, thậm chí còn đã từng uất ức rằng tại sao, tại sao mình lại phải đày đọa bản thân mình đến như vậy. Nhưng nghĩ đến cơ hội để tỏa sáng, để đứng lên và chứng minh bằng thực lực, mình lại tiếp tục làm. 

Thay toàn bộ những đồ ăn dầu mỡ bằng việc eatclean, thay đổi những thói quen thức khuya thành ngủ đúng giờ và đủ giấc, cộng thêm việc uống đủ 2 lít nước mỗi ngày. Mỗi ngày, mình lại tự vẽ cho bản thân một hình vẽ nho nhỏ kèm dòng chữ “cảm ơn cậu, vì đã vượt qua ngày hôm nay <3” cùng một dấu tick màu xanh xinh xắn. Mình đấu tranh tư tưởng thực sự rất nhiều, rất đau khổ và vô cùng khó khăn khi điều kiện tối thiểu mỗi ngày là ăn cũng bị kìm hãm và hạn chế tối đa. Mình đã nghĩ đến việc từ bỏ nhưng “no pain, no gain”, chưa thể hiện được bản sắc cá nhân và tài năng thực sự, mình làm sao có thể từ bỏ chứ? Mình đã là người chiến thắng hàng triệu người khác trong cuộc chiến giành sinh mệnh, cớ sao lại đầu hàng khi chỉ có một đối thủ là chính bản thân? Mỗi phút giây mình quyết định sẽ quyết định cuộc đời mình. 

Điều khó khăn nhất trong giảm cân không phải nhịn ăn đồ ăn ngon, càng không phải sự mệt mỏi và những lần sụp đổ sau gym hay tạ, mà là cảm giác cố gắng rất nhiều nhưng chưa thể nhìn thấy thành công ngay lúc ấy.  

 Và, thế đó, sau 4 tháng trời nỗ lực, mình đã thành công. 

 Mình tự tin hơn ai hết, mình tự tin đứng lên bằng đôi chân vững vàng để thể hiện điều mình muốn nói. Mình không chấp nhận sự cam chịu và buông xuôi, điều mình cần là sự khác biệt và không ngừng cố gắng. Sống là tỏa sáng. Cho mình và cho người khác. Bạn có muốn không nếu màu sắc của mình bị lu mờ vào trong gam màu bao la của cuộc sống, bạn có muốn không nếu chỉ sống một cuộc đời sắp đặt. Học hành 12 năm, đại học 4 năm, đi làm, lấy chồng, sinh con, kết thúc cuộc đời người phụ nữ như mẹ nói ư? 

Không, tôi không muốn làm MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG. Ít nhất là thanh xuân của mình, mình phải làm được một điều gì đó thật sự nổi bật và có giá trị. Tuổi trẻ nắm trong tay, cớ sao chối từ ước mơ phi thường hiện ra trước mắt. Chỉ đứng trước biển ngắm nhìn thì làm sau có thể vượt qua được đại dương? Thay vì nói suông hay diễn thuyết, mình đã bắt đầu ngay lúc này, thay đổi những định kiến và tỏa sáng một cuộc đời theo cách của chính mình. Tôi giảm cân vì tôi, chứ không phải vì ai khác, càng không phải vì những ánh mắt chê bai và lời khiển trách tôi đã nhận được. Ta có bản ngã của riêng ta, đó là thứ hương sắc riêng biệt mà ta không cho phép nó hòa tan trong bất kì điều gì khác.

“My mama told me when I was young

  We are all superstars” 

(Lady Gaga)

 Mình đã làm được rồi đó, còn bạn thì sao? ^^

 (Trích Bila)

Nguyễn Hân – Sưu tầm

Tìm hiểu về chúng tôi tại:
Fanpace: Dược phẩm 5 Phát
Website: https://5phat.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *