“Con sẽ không bao giờ về cái nhà này nữa”. Nước mắt ngắn dài, nó kéo vali đi như chạy ra ngõ.
Bên ô cửa kính xe khách, gió lùa hong khô nước mắt nó từ khi nào. Bao kỷ niệm xưa quay về… Cũng trên chiếc xe này, nhiều năm trước, một cô bé 18 tuổi cố hết sức dìu đỡ người cha bị gãy tay, kịp lên bệnh viện huyện bó bột. Rồi cũng trên chính chiếc xe này, người con gái ấy đã không thể nhớ bao lần dẫn mẹ đi bệnh viện khám bệnh…
“Anh Hai lừa lấy hết tiền làm thêm của con rồi…”. Nó không bao giờ quên câu nói thảng thốt ấy, vào mùa hè năm nó học lớp 10. Tiền lương 3 tháng hè, nó lên thành phố phụ người ta bưng bế hủ tiếu gõ, anh trai hỏi mượn rồi nướng sạch vào sòng bài. Khi nó nhằng nhẵng đòi mãi, chỉ nhận được lời hăm dọa: “Coi chừng ăn đòn đó”. Khi ấy, nó ấm ức vô cùng, bởi mẹ chỉ thở dài, khuyên nó: “Anh em như thể tay chân. Thôi cho anh đi con…”
Lại một mùa hè đầu tiên, khi nó mới tốt nghiệp đại học, nó vui mừng, chạy chiếc xe máy do chính những đồng tiền mình chắt bóp làm thêm mua được về khoe với cha mẹ. Nhưng khi trông thấy cảnh mẹ già nối dây, kéo từng thùng nước đục ngầu, dưới cái giếng cạn, đáy trơ mỏm đá, lòng nó se sắt lại.
Cha nó ngồi vân vê điếu thuốc, chặc lưỡi: “Đợt này mùa khô kéo dài quá!”. Mẹ nó đánh tiếng: “Để tôi đi qua xin chú Tứ hàng xóm cho bơm nhờ ít nước!”. Trông thấy gương mặt cha mẹ khô khốc đi như cái giếng cạn, nó tự nhủ lòng, phải làm gì đó để giúp họ.
Hôm đưa chiếc xe mới tậu chưa bao lâu đi bán, bàn tay nó cứ vuốt ve mãi cái yên xe như người ta âu yếm con vật mình yêu thích, trước khi rời xa.
“Con ơi! Giếng khoan nhà mình nước nhiều lắm!”. Giọng mẹ háo hức trong điện thoại, kế bên là tiếng cười sang sảng của cha. Nó nhớ ra bao công trình nhỏ bé từ giếng rồi đến sân, bếp, nhà cửa… của cha mẹ cũng một tay nó thuê người sửa chữa, dựng xây nên.
“Sao con không cứu anh con? Con trơ mắt nhìn nó chết sao? Nhiều tiền để làm gì, chết cũng có ôm theo được đâu con…”. Từng lời của mẹ tức tối tuôn ra hôm ấy khiến nước mắt nó chảy mãi không ngừng. Còn cha nó ngồi mọc rễ trên ghế, một lúc lâu ông mới lên tiếng: “Tiền mất đi rồi có thể kiếm lại được…Hay con giúp anh con lần này nữa thôi!”
Đó là một buổi trưa nắng gắt. Nó nghe giọng mẹ thất thanh trong điện thoại, báo tin anh Hai nó trong lúc uống quá chén đã đánh một người bạn nhậu đến trọng thương, phải nhập viện. Giờ gia đình người ta đang hăm sẽ kiện tụng anh nó…đi tù.
Nó đã từ chối giúp anh trai và nhủ lòng sẽ “không bao giờ về nhà nữa…” nhưng những ngày ở thành phố, lòng dạ nó như lửa đốt. Khi nó bốc điện thoại lên gọi, giọng cha nó nghèn nghẹt như đang bị cảm: “Mấy bữa nay, mẹ con bỏ ăn rồi đổ bệnh luôn…”. Nó buông điện thoại xuống, nhìn thẫn thờ cuốn sổ tiết kiệm, công sức nó dành dụm sau những năm ra trường đi làm.
Trên bức tường trắng, một màn hình máy chiếu căng ra: cảnh mẹ nó nằm thiêm thiếp trên giường, miệng đắng, môi khô, nước mắt cứ rơi mãi, khi nghĩ đến chiếc còng tra vào tay người con trai. Rồi ánh mắt anh ngoảnh lại nhìn mẹ đầy ăn năn, sau vành móng ngựa. Bỗng lòng nó đau như ai lấy dao cắt cứa vào.
Cuối cùng nó cũng đưa toàn bộ số tiền tiết kiệm cho anh Hai bồi thường cho nhà nạn nhân, trước sự chứng kiến của cha mẹ. Trước lúc rời nhà đi, nó nhìn cha mẹ thật lâu rồi nói một câu đầy hờn tủi: “Con biết, cha mẹ không yêu thương con bằng anh Hai. Có lẽ kiếp trước con mắc nợ cha mẹ nên kiếp này con phải trả…”. Nó quay đi, nước mắt đã tuôn ướt mi.
Nhưng mẹ nó bất ngờ vòng tay, ôm chặt nó, giọng nghẹn đi: “Không phải cha mẹ không yêu thương con…chỉ là cha mẹ luôn yên tâm về con. Bởi con biết cách sắp xếp cuộc đời mình…Hãy thương anh trai con. Vì đầu óc nó khờ khạo còn trái tim nó chật hẹp hơn con…”. Nó bất giác vòng tay, ôm lại mẹ. Cả hai mẹ con cùng đứng khóc thút thít mãi, chỉ đến khi ngoài ngõ, chiếc xe trung chuyển bóp kèn inh ỏi, nó mới rời đi.
Suốt đoạn đường ngồi trên xe, câu nói của mẹ cứ hiển hiện trong tâm trí nó: “Hãy thương anh trai con. Vì đầu óc nó khờ khạo còn trái tim nó chật hẹp hơn con…”.
Tác giả: Nguyễn Nga
Nguyễn Hân sưu tầm
Tìm hiểu về chúng tôi tại:
Fanpace: Dược phẩm 5 Phát
Website: https://5phat.vn