Có lần nào bạn nổi giận vô cớ… rồi giật mình vì cái tát của sự tử tế chưa?
Tôi thì có. Và “cái tát” ấy đau đến mức phải ngồi thừ cả buổi.

Một câu chuyện cũ nhưng còn mới lắm — về một người vợ, một người chồng, một cú hiểu lầm tưởng chừng không cứu vãn được… và một người bạn mang tên “Number One”.

Vợ chồng tôi có một cửa hàng đồ điện vào loại có tiếng. Nhìn chung, mười mấy năm nay, gia đình tôi cơ chỉ làm ăn và cũng chẳng có mâu thuẫn gì to tát. Con trai lớn của chúng tôi thì hết hè này là lên lớp 9, con trai bé lên lớp 4.

Chuyện bắt đầu từ hơn chục ngày trước. Vài lần, tôi thấy chồng tôi nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng rất dịu dàng, còn cười vẻ rạng ngời hạnh phúc. Tôi cố nghĩ đó là một khách VIP nào đó, nhưng lúc bí mật kiểm tra điện thoại của chồng thì tên danh bạ là NUMBER ONE. Máu nóng bốc ngùn ngụt!

Tôi lập tức ghi lại số điện thoại, rồi tới nhà em gái, gọi bằng điện thoại bàn:

– …Alo. Tôi, Lan nghe đây ạ! Ai gọi đấy ạ?

– Èhm… à hóa ra là chị à. Tôi biết chị học cùng anh Hùng nhà tôi nhưng chị có ý định gì mà đêm ngày cứ gọi cho chồng tôi thế hả? Chị không biết thế nào là ngượng à? Chị định tán tỉnh chồng tôi phải không? Chị là giáo viên mà chị tởm thế à? Chị có biết là tôi dám đến nhà chị để nói thẳng vào mặt thằng chồng chị không hả…

Tôi tung liên hoàn khẩu để áp đảo đối phương. Thoáng chút hả hê khi tôi hình dung gương mặt hoảng hốt, chết sững của “chị già”. Hình như chị ta lúng túng nên chừng một lúc mới đáp lời:

– Thu đấy à. Chắc là em hiểu lầm gì đó nên mới bực mình như vậy…

– Thôi đừng văn vở nữa. Con này không điếc nhá. Con này nghe rõ hai đứa hẹn hò rồi nhá. Mẹ kiếp! Lành làm gáo, vỡ là muôi nhá. Mày tưởng tao sợ à, con chó!

Tôi quát tháo toát mồ hôi mà chị ta thì từ tốn:

– Em không được láo như thế. Nếu em đồng ý để chị nói 1 phút, thì chị nói tiếp. Không thì thôi.

Lò lửa đang sục sôi nhưng tôi cũng cố nhịn:

– Ừ đấy, 1 phút đấy. Nói đê!

– Mấy đứa bọn chị chơi với nhau từ rất lâu, trước khi thằng Hùng biết em. Bọn chị quý nhau nên không bao giờ làm phiền nhau, nhất là thằng chồng em, vì tụi chị biết là em đã nhiều phen khiến nó khốn đốn. Nói để em biết, ít nhất là 2 lần bọn chị tìm thấy chồng em – một lần ở bờ sông, một lần ở nghĩa trang. Em biết nó định làm gì không? Nó định tự tử đấy!

Chị ta tiếp:

– Em định hại chết nó à? Nó yêu em lắm nên không nỡ mắng em, nhưng chị là bạn nó nên nhân dịp này chị nói thẳng cho em biết: nếu không có chồng em dìu dắt thì em vẫn buôn thúng bán mẹt, thiếu túng quanh năm thôi.

– Ơ… chị này…

– Còn cái việc gọi điện, là chị đang bàn với chồng em để xem cháu lớn nhà em có thể theo được lớp toán của cô Thanh Hà không, vì hè sau là cháu vào lớp 10 rồi. Chắc tại chưa đâu vào đâu nên chồng em chưa “bẩm báo” lại với em. Thực sự, Thu ạ, chị không ngờ là bạn chị sống khốn khổ đến thế!

Chị ta nói một cách sống sượng, trắng trợn những điều tôi chưa từng biết. Mới qua có một phút, tôi nhũn cả hai chân, rơi uỵch xuống ghế. Gom hết sức, tôi run rẩy hỏi:

– Chị nói thật không… cái vụ chồng em định…

– Hết 1 phút rồi. Giờ chị bận nên không hầu chuyện em được. Có gì, mai chị sang nhà em rồi nói tiếp.

Tôi rối rít:

– Ôi chị ơi… em ngu dại, em xin chị, chị đừng nói chuyện này với anh Hùng nhà em, chị nhé.

– Hẹn mai nhé!

Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi thấy thời gian đi chậm đến thế. Tôi đụng đến cái gì là đổ vỡ cái đấy. Tôi giật mình mỗi lúc tiếng chuông điện thoại réo. Chính tôi cũng không thể gọi tên nỗi sợ đang lơ lửng trước mắt.

Sáng hôm nay, vừa quá 8 rưỡi, hai vợ chồng chị bạn “ghê gớm” của chồng tôi đã tới. Tôi giả vờ đang dở tay trong bếp, để mặc chồng tôi tiếp khách. Mẹ chồng tôi dời gian hàng bên ngoài, vào ngồi cạnh chị Lan. Mọi người hỏi han sức khỏe, công việc, con cái.

Tôi dỏng tai nghe, thấy mẹ chồng tôi xuýt xoa:

– Lâu lắm mới đến chơi mà vẫn nhớ mua mứt gừng cho u. Ngày xưa, hồi bố Hùng còn sống, ông ấy toàn gọi con là Number one nhỉ. Ông ấy cứ khen con mãi đấy.

Tiếng chồng tôi chêm vào:

– Hồi ấy á, bố suốt ngày bảo con là cứ theo mà học con Lan, chứ chẳng phải đá bóng, đá bánh làm gì. Còn mẹ thì toàn bênh bố để mắng con.

Tình hình có vẻ khá là an toàn, mà cũng chẳng thể trốn mãi được, tôi mang đĩa mận vào và mời nhã nhặn hết mức có thể:

– Mận ngon lắm ạ. Con mời bà và các bác ạ.

Ngồi cạnh chồng cũng là đối diện với chị Lan, tôi choáng người vì lần đầu gặp chồng chị. Anh ấy cao ráo và đẹp kiểu nam tính quyến rũ, trong khi chồng tôi thì… ch..ậc… ch..ậc…! Thế mà tôi dí cho chị cái tội thích chồng tôi. Hồ đồ! Hồ đồ quá thể!

Chợt chạm phải ánh mắt chị giáo, tôi tim đập chân run. Chị mở túi lấy tấm giấy nhớ màu vàng, đưa tôi:

– Đây là số điện thoại và địa chỉ của cô Thanh Hà. Tối em đưa cháu tới học buổi đầu. Chịu khó đưa đón con cho an toàn nhé em, chứ để con tự đi thì lối ấy đông xe cộ, sợ lắm.

Tự nhiên tôi nghẹn ắng cả cổ, chỉ lí nhí đáp “Vâng ạ” mà đã chực khóc.

Vợ chồng chị ấy chào về. Trong lúc cả nhà còn đang tíu tít thì chị ấy lùi lại, cầm tay tôi và khẽ nói:

– Chịu khó chăm chút gia đình nhé. Chồng em là người tốt. Bắt nạt quá, nó chết non thì em sống thế nào!

Vừa dọn bàn nước, tôi vừa chảy nước mắt, vừa lờ mờ hiểu một chuyện…

Tác giả: Liên HB

Nguyễn Hân sưu tầm 

Tìm hiểu về chúng tôi tại:
Fanpace: Dược phẩm 5 Phát
Website: https://5phat.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.