Tia nắng nhạt vượt qua bức tường cao, nham nhở thủy tinh, xuyên qua đám thép gai lùng nhùng, lách qua hàng song sắt hoen rỉ, chui vào căn buồng hẹp tối mờ, đọng lại trên nền bê tông ẩm mốc.

Gã tử tù huơ cái cẳng tay trắng bợt, nhợt nhạt đón lấy tia nắng. Rồi chơi trò “ba với con”, gã mường tượng cái cẳng tay của gã là thằng cu Tũn. Gã hôn hít, nựng nịu, cuối cùng là òa khóc, khóc nức nở, dằn vặt, đau đớn, ân hận.

Gã có biết đâu rằng đấy là tia nắng cuối cùng của cuộc đời gã. Tia nắng yếu dần, tắt lịm, trời ngả về chiều, hoàng hôn buông xuống.

Đêm xuống với gã tử tù thật là khủng khiếp, thời gian dài vô tận… nặng nề… u ám…

May thay, những người đi trước gã đã để lại một món quà, một món quà vô giá, sưởi ấm tâm hồn gã trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Một bữa, gã phát hiện ra trên sàn bê tông một vết vạch chỉ đường. Vết vạch sâu lằn, đã được nhiều người kế tiếp nhau tạo nên, hướng mũi tên chỉ vào cái đế chân cùm – nơi chỉ những người bị cùm mới thấy. Theo vạch chỉ dẫn, gã tìm thấy mảnh giấy, có dòng chữ viết bằng máu: “Đêm xuống, hãy nhìn vào mảnh thủy tinh cao nhất, ở góc trái, sẽ nhìn thấy tự do.”

Tim gã rộn lên, đau thắt. Hai chữ “tự do” mãnh liệt quá! Gã chồm lên bên ô cửa thông gió, chằm chằm nhìn vào mảnh thủy tinh, đợi chờ đêm xuống.

Màn đêm buông. Ánh đèn đường phản chiếu một phần của dãy phố lên mảnh thủy tinh. Ôi, cuộc sống mới đáng quý làm sao! Người xe qua lại, gã dán mắt nhìn không biết chán. Hình ảnh gã thích nhất là phụ nữ với trẻ con. Gã mường tượng ra vợ con gã, gã hôn gió về phía họ, những giọt nước mắt đau đớn trào ra.

Dòng người ngoài kia vẫn trôi nổi, họ không ngờ hình ảnh của mình đã đem lại hạnh phúc cho một con người.

Đêm nay cũng vậy, gã tử tù say sưa nhìn ngắm cuộc sống. Gã có biết đâu rằng, gã đang sống những phút giây cuối cùng của đời mình. Gã thiếp đi trong đau khổ, nhớ nhung…

Đêm tĩnh lặng ghê rợn. Đội thi hành án có ba người. Họ thì thầm trao đổi với viên sĩ quan trực ban, rồi nhẹ nhàng tiến đến buồng giam gã tử tù. Động tác của họ mau lẹ, thuần thục đến rợn người. Chớp mắt, tay gã tử tù đã bị khóa chặt.

Kẻ tội nghiệp bừng tỉnh. Gã biết điều phải đến đã đến. Trong giây phút kinh hoàng, gã nhớ tới mảnh thủy tinh. Gã nhớ cái hôm tìm thấy mảnh giấy, gã đã vô ý để rơi xuống bô nước giải, mà chưa kịp viết lại cho những người đến sau.

Giờ đây, cái chết gần kề, gã lại mắc cái lỗi cướp đi hạnh phúc của những người thế chân gã trong cái buồng giam khủng khiếp này.

Ân hận, gã ngước cặp mắt buồn thê lương nhìn viên sĩ quan trực ban, khẩn khoản cầu xin.

Viên sĩ quan đọc thấy trong mắt người tử tội nỗi tuyệt vọng đến khôn cùng. Ông ôn tồn hỏi:

— Anh có điều gì muốn nói trước lúc ra đi?

Gã tử tù nghẹn lời, hy vọng:

— Thưa ông… xin ông cho tôi được sống thêm mấy phút…

Người sĩ quan thấy nhói ở nơi tim, anh nắm tay viên đội trưởng thi hành án, tha thiết, chân tình:

— Các đồng chí, cho tôi xin năm phút được không?

— Trách nhiệm nghiêm trọng đấy! – Một người nói.

Viên đội trưởng lo lắng:

— Có cần phải mạo hiểm thế không, thưa đồng chí?

— Cảm ơn các đồng chí. – Viên sĩ quan bình thản. – Trách nhiệm thuộc về tôi.

Anh bước đến mở khóa còng cho kẻ tử tù, giọng nhẹ nhàng:

— Có việc gì anh muốn làm trong giờ phút này?

— Dạ thưa… – Gã tử tù run rẩy. – Tôi muốn được tự do một mình trong mấy phút cuối đời.

Người sĩ quan gật đầu. Cánh cửa buồng giam đóng lại…

May quá, phải nhanh mới kịp! Gã tử tù móc trong túi ra mảnh giấy. Gã cắn mạnh vào ngón tay cho máu chảy ra để làm mực. Gã nắn nót viết: “Hãy nhìn vào mảnh thủy tinh cao nhất sẽ thấy tự do.” Gã đưa lên miệng thổi nhẹ cho máu khô đi.

Chợt nhớ đến hành vi tắc trách của mình, gã ghi thêm: “Đây là tài sản chung, yêu cầu giữ cẩn trọng.”

Gã gấp mảnh giấy, nhét vào chỗ cũ. Thở phào nhẹ nhõm, gã bước đến bên ô cửa nhìn mảnh thủy tinh, chiêm ngưỡng lần cuối vẻ đẹp của cuộc sống. Và gã chợt hiểu ra: nếu mỗi con người biết yêu chính cuộc sống của mình, biết quý trọng bao cuộc sống của người khác, thì thế giới này sẽ không còn tội lỗi.

Gã quay lại nhìn căn phòng giam và nhận thấy nó thật thân thiết, đáng yêu, bởi nó là một phần cuộc sống của gã. Gã hôn lên bức tường nham nhở khổ đau, rồi bình thản bước ra đi đến cái chết.

Mọi người chăm chú nhìn gã, thăm dò. Gã bước đến bên người sĩ quan đã ban ân cho gã.

— Cảm ơn ông! Ông thật nhân hậu. Được gặp ông trong những phút cuối cùng của cuộc đời là trời Phật đã ban cho tôi một ân huệ lớn. Chúc ông ở lại thành đạt, hạnh phúc.

Viên sĩ quan im lặng, rồi ngoảnh mặt đi.

Viên sĩ quan thi hành án lưỡng lự đôi chút, song khẽ đẩy vai gã tử tù.

— Thôi, ta đi nào.

Màn đêm buông xuống dày đặc, xóa nhòa đi tất cả…

Phạm Hải

Nguyễn Hân sưu tầm 

Tìm hiểu về chúng tôi tại:
Fanpace: Dược phẩm 5 Phát
Website: https://5phat.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.